sáng sớm tinh mơ anh đã đút buồi vào đụ. Trời mới tờ mờ sáng khi cô gái rời khỏi căn hộ của mình. Đường phố vắng lặng, chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua. Cái lạnh buổi sớm khiến cô kéo cao chiếc áo khoác, nhưng trong lòng lại ấm áp kỳ lạ. Cô đã quen với những buổi sáng thế này – rời nhà sớm hơn thường lệ, đến bênh anh khi thành phố còn chưa thức giấc.
Căn hộ nhỏ của anh nằm ở tầng ba một khu chung cư cũ. Cô gõ nhẹ lên cánh cửa quen thuộc, chỉ vài giây sau, anh mở cửa, đôi mắt vẫn còn lấp lánh vẻ ngái ngủ. “Em dậy sớm thế?” Anh cười, giọng khàng khàn buổi sớm. Không đáp, cô lách vào phòng, tháo giày rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau.
Căn phòng thoảng mùi hương dịu nhẹ của anh. Cô kéo anh về phía giường, không gian tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của hai người. Ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu qua rèm, vẽ những đường nét mờ ảo lên cơ thể họ.
Nụ hôn của cô chạm nhẹ lên cổ anh, từng cái vuốt ve dọc sống lưng khiến anh rung nhẹ. Anh xoay người, kéo cô xuống giường, bàn tay lần tìm những đường cong quen thuộc. Lớp áo len mỏng manh trượt khỏi vai cô, để lộ làn da mềm mại. Từng cử chỉ của anh chậm rãi nhưng đầy khát khao, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này vào trí nhớ.
Cô cảm nhận hơi ấm từ anh, nhịp đập trái tim anh hòa cùng nhịp thở của mình. Ánh mắt anh nhìn cô đầy triều mến, không cần lời nói, họ hiểu nhau qua từng cái chạm nhẹ nhàng. Thời gian dường như ngừng lại khi cơ thể họ hòa quyện trong ánh bình minh đang dần ló dạng.
Khi tất cả lắng xuống, cô cuộn mình trong vòng tay anh, đầu tựa lên ngực nghe nhịp tim chậm rãi. Căn phòng tràn ngập hơi ấm, bên ngoài, ánh mặt trời bắt đầu rọi qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới. Nhưng cô không vội rời đi. Giây phút này, cô muống giữ lại thật lâu, để cảm nhận sự yên bình và tình yêu vẫn còn vấn vương nơi đầu môi.