mồng bà chị hơi dài nhưng đụ bót lắm. Trời đã khuya khi Dũng lái xe rời khỏi bữa tiệc liên hoan của công ty. Bên ghế phụ, chị Hương – đồng nghiệp hơn anh vài tuổi – ngồi im lặng, đôi mắt lơ đãng nhìn ra đường phố thưa thớt. Làn gió nhẹ len qua khe cửa sổ, mái tóc dài của chị khẽ lay động.
Bữa tiệc kéo dài hơn dự kiến, và Hương đã uống đôi chút rượu. Dũng tình nguyện đưa chị về vì nhà chị cách đó không xa, nhưng khi xe dừng trước căn hộ chung cư, chị không vội rời đi. Một lát sau, Dũng bước xuống, giúp chị lên phòng.
Căn hộ của Hương nhỏ nhưng ấm cúng. Ánh đèn vàng nhạt tỏa sáng khắp phòng, phản chiếu lên sàn gỗ mát lạnh. Hương cởi chiếc áo khoác mỏng, đặt nó lên ghế, rồi ngồi xuống sô pha. Dũng bước đến, rót cho chị một ly nước, nhưng ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Không ai nói gì, nhưng sự gần gũi hiện rõ trong ánh nhìn. Dũng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ chạm vào lưng Hương. Chị ngả đầu vào vai anh, hơi thở nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Dũng cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn, khi bàn tay anh lướt nhẹ qua mái tóc mềm của chị.
Mọi thứ diễn ra chậm rãi, như một sự thấu hiểu không cần ngôn từ. Dũng cúi xuống, môi chạm nhẹ lên vai Hương, cảm nhận hơi ấm từ làn da mịn màng. Chị để mặc anh, đôi mắt khép hờ, hơi thở dần trở nên sâu hơn.
Bóng hai người in dài trên bức tường, hòa vào nhau trong ánh đèn lặng lẽ. Tấm rèm cửa khẽ đung đưa theo gió đêm, căn phòng nhỏ chìm trong sự yên bình và tĩnh lặng.
Khi màn đêm dần qua, Dũng nằm lặng bên Hương, ngắm nhìn gương mặt chị trong giấc ngủ say. Anh kéo chăn lên, cẩn thận để chị không bị lạnh. Nhịp thở đều đều của Hương vang lên trong đêm, mang lại cho Dũng cảm giác ấm áp và bình yên.
Buổi sáng, ánh nắng nhẹ chiếu qua ô cửa sổ. Hương khẽ cựa mình, vòng tay của Dũng vẫn ôm lấy chị. Cả hai không vội thức dậy, lặng lẽ tận hưởng chút yên tĩnh quý giá còn lại của buổi sáng sớm.