lâu lắm rồi em đồng nghiệp mới được đụ lại. Chiều muộn, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên con đường về thành phố. Mai và Tuấn vừa tang ca sau một ngày dài làm việc tại công ty. Cả hai cùng bước ra bãi đỗ xe, cơn gió nhẹ lướt qua, làm bay vài lọn tóc của Mai. Tuấn khẽ cười, đưa tay vén nhẹ tóc cô ra sau tai.
“Chúng ta đi đâu đó một lát rồi hãy về nhé?” Tuấn đề nghị, ánh mắc ẩn chứa một chút nghịch ngợm. Mai thoáng chần chừ, nhưng cái nhìn ấm áp của Tuấn khiếng cô không thể từ chối.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng, Tuấn chở Mai đến một khách sạn nhỏ nằm ở ngoại ô. Cả hai dừng lại trước cửa, Mai cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường. Tuấn nắm lấy tay cô, kéo nhẹ và cười trấn an. “Chỉ là nghỉ một chút thôi, em đừng lo.”
Căn phòng khách sạn đơn giản nhưng ấm cúng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ làm không gian trở nên gầng gũi. Mai ngồi xuống mép giường, đôi tay vô thức mân mê vạt áo. Tuấn khóa cửa, rồi tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh. Anh đặc một nụ hôn lên má Mai, chậm rãi và dịu dàng.
Mai khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại từ đôi môi Tuấn. Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, tay Tuấn ôm lấy eo cô, kéo cô sác lại. Những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên tấm lưng mềm mại, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Mai ngượng ngùng dựa vào Tuấn, nhưng sự ấm áp từ vòng tay anh khiến cô yên tâm.
Tấm rèm cửa khẽ lay động theo làn gió chiều, bên trong căn phòng chỉ còn lại tiếng trái tim đập dồn dập. Họ chìm đắm trong giây phút ấy, nơi không còn sự ngại ngùng hay khoảng cách nào nữa.
Khi màn đêm buông xuốn, Mai tựa đầu vào vai Tuấn, bàn tay anh đan chặt lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy, Mai biết rằng tình cảm giữa họ đã trở nên sâu sắc hơn, không chỉ đơn thuần là đồng nghiệp mà còn là những người yêu nhau thực sự.