đút vào nhanh đi em nứng. Cuối tuần, sau một tuần làm việc mệt mỏi trong nhà máy, Mai bước ra khỏi cổng khu công nghiệp. Cô tháo chiếc mũ bảo hộ, vuốt nhẹ mái tóc dài bị cột gọn suốt cả ngày. Trên đường về, Mai ghé qua siêu thị mua vài món ăn vặt mà cô biết Dũng thích. Họ đã hẹn nhau hôm nay, như thường lệ mỗi khi có chút thời gian rảnh rỗi.
Khi Mai đến, Dũng đã đứng trước cổng đón cô. Căn phòng nhỏ đơn sơ, nhưng luôn gọn gàng và ngăn nắp. Ánh nắng cuối ngày chiếu xiên qua cửa sổ, phủ lên nền nhà một màu vàng dịu. Mai đặt túi đồ lên bàn, tháo chiếc áo khoác dày, để lộ chiếc áo thun đơn giản bên trong. Không gian im lặng, chỉ có tiếng quạt trần quay đều đều.
Dũng đứng sau lưng, vòng tay qua eo Mai. Cô khẽ tựa vào anh, đôi mắt khẽ khép lại, cảm nhận sự bình yên và thân thuộc. Từng cử chỉ của Dũng thật nhẹ nhàng, chậm rãi như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này. Mai quay lại, ngước nhìn khuôn mặt người con trai mà cô yêu. Họ trao nhau cái ôm siết chặt, như để xua tan mọi mệt mỏi sau những ngày dài.
Trong căn phòng nhỏ, hơi thở của cả hai hòa quyện. Tình yêu của họ không ồn ào, chẳng cần những lời hoa mỹ. Chỉ là sự hiện diện của nhau, những cái chạm tay ấm áp, là đủ để xoa dịu và lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống vốn nhiều vất vả của những người trẻ xa quê.