đụ ghệ ngay bên cạnh con bạn. Chiều muộn, ánh hoàng hôn buông xuống bao phủ cả khuôn viên trường đại học trong sắc cam nhạt. Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, sinh viên từng tốp lục tục rời khỏi giảng đường. Hân khẽ vén lại mái tóc dài, đôi mắt lấp lánh nhìn sang Khánh – cậu bạn trai ngồi cạnh đang loay hoay xếp lại sách vở. Hân nở một nụ cười tinh nghịch, đôi má ửng hồng như thể đang che giấu một điều gì đó.
“Tan học rồi, anh có bận gì không?” – Giọng Hân mềm mại như một làn gió thoảng qua, khiến Khánh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên nhưng đầy thích thú. Cô không đợi anh trả lời, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh và đầy ẩn ý. “Hay là… về phòng em một lát nhé?”
Khánh thoáng sững lại, đôi tai đỏ bừng khi hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hân. Trái tim anh bỗng đập nhanh hơn. Cô gái trước mặt anh vừa dịu dàng vừa táo bạo, và nụ cười trên môi cô như một lời mời gọi ngọt ngào không thể khước từ. Hân cầm nhẹ tay anh, cái siết tay vừa dịu dàng vừa đầy tự tin. Cả hai bước ra khỏi khuôn viên trường, tiếng cười khúc khích hòa vào không khí buổi chiều.
Căn phòng trọ của Hân nằm trong một con ngõ nhỏ rợp bóng cây. Cô mở cửa, kéo tay Khánh bước vào trong. Căn phòng nhỏ gọn gàng, mùi hương hoa nhài phảng phất trong không khí, vừa dễ chịu vừa đầy quyến rũ. Hân quay lại nhìn Khánh, ánh mắt trong veo nhưng đầy tình ý. Cô khẽ kéo anh lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một hơi thở.
“Em muốn… dành buổi tối này cho riêng chúng ta thôi,” Hân thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng ấm áp lạ thường.
Khánh không nói gì, chỉ cúi xuống và ôm chặt lấy cô. Trong không gian yên tĩnh của buổi chiều muộn, mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ còn hai trái tim đập chung một nhịp.