cu anh to qua em chịu không nỗi. Trời vừa sụp tối khi Lan rời khỏi văn phòng, tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn phía sau lưng cô. Hôm nay là ngày đầu tiên Lan bắt đầu công việc mới, và mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy mỏi mệt, mong muốn một nơi yên bình để nghỉ ngơi.
Tuấn nhắn tin từ sớm, chỉ đơn giản: “Tan làm ghé anh nhé.” Lan nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười. Cô bắt chuyến xe buýt đến khu chung cư nhỏ nơi Tuấn sống.
Khi Lan đến, Tuấn đã đợi sẵn ở cửa, nụ cười ấm áp khiến cô cảm thấy mọi căng thẳng tan biến. Căn hộ của Tuấn không lớn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng, phản ánh sự chăm sóc tỉ mỉ của anh. Lan đặt túi xách xuống bàn, ngả người lên sô pha, để mặc cho Tuấn pha một ly trà nóng mang đến cho cô.
Tuấn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ của Lan. Bàn tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô, rồi dừng lại nơi bờ vai. Lan khẽ tựa đầu vào vai Tuấn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh.
Không gian lặng đi trong giây lát, chỉ còn tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau. Tuấn cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào trán Lan, rồi dần dần tìm đến môi cô. Nụ hôn dịu dàng nhưng kéo dài, như một sự xoa dịu sau ngày dài.
Lan để Tuấn dẫn dắt, từng bước chân chậm rãi di chuyển về phía giường. Tấm rèm cửa khẽ lay động theo làn gió nhẹ, ánh đèn vàng hắt lên bức tường căn phòng nhỏ, chiếu lên hai bóng người hòa vào nhau trong sự gần gũi và tin tưởng.
Đêm ấy, Lan nằm gọn trong vòng tay Tuấn, đầu gối lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim chậm rãi. Cô cảm nhận sự bình yên và an toàn, như thể mọi áp lực của cuộc sống ngoài kia đều tan biến khi có Tuấn bên cạnh.
Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng ấm áp. Lan khẽ trở mình, vươn tay chạm vào gương mặt Tuấn. Anh mở mắt, nở một nụ cười mơ màng kéo cô lại gần hơn. Họ nằm thêm một chút, lười biếng tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào trước khi ngày mới bắt đầu.