dập liên tục làm em rên in ỏi. Đêm đã buông xuống, bầu trời tối đen như một tấm chăn mịn màng. Ánh đèn vàng từ những căn phòng khu trọ hắt lên, tạo ra những vệt sáng mờ nhạt trong không gian vắng vẻ. Hương thơm của những làn gió đêm khẽ xào xạc qua những tán cây bên ngoài, mang theo một chút mát lạnh của mùa thu. Lan đứng trước cửa phòng của Tuấn, lòng cô vừa tràn ngập sự hồi hộp vừa háo hức. Hôm nay là một ngày dài và mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc được ở bên anh, tất cả sự mệt nhọc đều tan biến.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa. Một vài giây sau, cửa mở ra, Tuấn đứng đó, đôi mắt anh ánh lên sự chờ đợi, khuôn mặt rạng ngời. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Lan vào trong, cánh cửa đóng lại khẽ khép, tách biệt họ với thế giới bên ngoài. Căn phòng đơn giản nhưng ấm áp, ánh đèn vàng nhạt bao phủ không gian như một làn sóng êm dịu. Mùi hương của sáp nến thoang thoảng trong không khí, mang lại cảm giác gần gũi và an toàn.
Tuấn đưa tay chạm nhẹ vào má Lan, rồi từ từ kéo cô lại gần. Hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa, làm trái tim cô đập nhanh hơn. Mắt họ nhìn nhau, một ánh mắt đầy yêu thương và dịu dàng. Anh cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ vào trán cô, rồi dần dần di chuyển xuống má, rồi đến môi. Nụ hôn ấy không vội vã, mà dịu dàng và từ tốn, như một lời khẳng định cho tất cả những cảm xúc họ đã dành cho nhau suốt thời gian qua.
Lan vòng tay qua cổ anh, kéo anh gần hơn, nhắm mắt lại để cảm nhận trọn vẹn sự gần gũi ấy. Những cảm xúc dâng trào, hòa quyện với nhịp thở đều đặn của nhau. Mỗi cái chạm, mỗi cái nắm tay như thổi bùng lên ngọn lửa yêu thương âm ỉ giữa họ, không cần phải nói thêm điều gì. Không gian nhỏ bé ấy dường như ngừng lại, chỉ còn lại hai trái tim đang đập chung một nhịp, cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc trong sự im lặng đầy tình yêu.
Đêm ấy, họ không vội vàng, chỉ đơn giản là ở bên nhau, trao nhau tất cả sự gần gũi và yêu thương mà cả hai đều khao khát.