căng mình tận hưởng con cặt khủng. Chiều muộn, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những tán cây, nhuộm vàng con phố nhỏ. Linh, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài mềm mại, bước đi trên vỉa hè, dáng vẻ thanh thoát như một nét chấm phá dịu dàng giữa dòng người vội vã. Chiếc váy trắng tinh khôi ôm lấy thân hình mảnh mai, từng bước chân cô dường như mang theo cả sự háo hức của tuổi trẻ. Trong tay, Linh cầm hộp bánh nhỏ, món mà bạn trai cô rất thích, như một lời nhắn gửi yêu thương trước khi cô bước vào không gian riêng của hai người.
Đứng trước cửa phòng của Khang, Linh khẽ gõ cửa, tiếng gõ nhẹ nhàng như chính con người cô. Cánh cửa mở ra, Khang xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy niềm vui khi thấy cô. Anh kéo nhẹ tay Linh vào phòng, cánh cửa khép lại sau lưng họ, cách biệt thế giới ồn ào bên ngoài. Căn phòng gọn gàng, với ánh đèn vàng dịu nhẹ lan tỏa, tạo nên một không gian ấm áp mà Linh cảm thấy an toàn mỗi khi đến đây.
Khang vòng tay qua eo cô, hơi ấm từ cơ thể anh khiến đôi má cô ửng hồng. Linh khẽ ngước nhìn anh, ánh mắt trong veo như phản chiếu niềm tin yêu trọn vẹn. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ để truyền tải mọi tình cảm sâu lắng. Đôi bàn tay Khang chạm nhẹ vào gương mặt cô, vuốt ve như thể cô là một báu vật anh muốn nâng niu mãi.
Họ ngồi bên nhau trên chiếc giường nhỏ, những tiếng cười khẽ vang lên giữa những câu chuyện giản dị. Từng cử chỉ, từng cái nắm tay, ánh mắt trao nhau đều tràn đầy sự dịu dàng và trân trọng. Khi bóng tối dần bao phủ thành phố, căn phòng nhỏ ấy lại trở thành thế giới riêng của họ, nơi mọi xúc cảm được giải tỏa, nơi hai trái tim cùng đập chung một nhịp, hòa quyện trong tình yêu và sự gắn kết mãnh liệt.
Trong vòng tay của Khang, Linh cảm nhận được sự che chở, an toàn và yêu thương. Đêm ấy, không cần những lời nói hoa mỹ hay hành động vội vã, chỉ cần sự hiện diện của nhau, họ đã tìm thấy hạnh phúc giản đơn nhưng trọn vẹn.