dẫn em gái lông mọc lưa thưa vào nhà nghỉ đụ. Sau một ngày dài làm việc, Thanh và Mai quyết định dành chút thời gian cho nhau. Họ không vội vàng, không chạy theo những kế hoạch lớn lao, chỉ đơn giản là muốn ở bên nhau một chút, để xua tan những mệt mỏi và căng thẳng của cuộc sống hằng ngày. Mai cười nhẹ, đôi mắt sáng long lanh, nhìn Thanh đầy trìu mến. Cả hai không nói gì, nhưng ánh mắt ấy đủ để họ hiểu nhau, hiểu rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.
Thanh lái xe chậm rãi qua những con phố vắng, đêm đã buông xuống, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu trên mặt đất. Họ đến một khách sạn nhỏ, nằm yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Thanh dừng xe, rồi mở cửa cho Mai bước ra. Cô mỉm cười cảm ơn anh, tay đan vào tay anh. Bước vào phòng, không gian ấm áp và yên tĩnh lập tức khiến họ cảm thấy thư giãn.
Mai ngồi xuống mép giường, còn Thanh đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng. Một chút ngại ngùng len lỏi trong không khí, nhưng mọi thứ dần trở nên tự nhiên khi Mai nhìn anh và nở một nụ cười ấm áp. Thanh tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay, hơi ấm của anh làm cô cảm thấy an toàn. Cả hai không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của nhau như một lời yêu thương không cần phải diễn tả thành lời.
Khi mọi lo toan, mệt mỏi đã tan biến, họ chỉ còn lại khoảnh khắc này. Một cái nắm tay ấm áp, một cái ôm siết chặt, và những phút giây bên nhau thật sự trọn vẹn. Trong phòng nhỏ ấy, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, ánh đèn vàng tỏa sáng ấm áp, và tình cảm giữa họ cứ thế lớn dần lên trong im lặng.