về quê chơi được đụ em hàng ngon lành. Sau một tuần làm việc căng thẳng, Minh quyết định về quê thăm gia đình. Trước khi lên xe, anh hẹn Vy gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ để tạm biệt. Vy, dù cũng mệt mỏi vì công việc, nhưng vẫn đến vì sự quan tâm của Minh. Cô luôn cảm thấy bình yên mỗi khi ở gần anh. Minh cười dịu dàng khi thấy Vy bước vào, ánh mắt của cô luôn có một nét gì đó khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
“Em có nhớ anh không?” Minh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng và đầy quan tâm. Vy gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh sự yêu thương. Họ ngồi trò chuyện về những dự định trong tương lai, về những câu chuyện giản dị của gia đình, về những kế hoạch khi về quê. Từng câu nói, từng nụ cười của Minh làm Vy cảm thấy ấm lòng, như thể mọi mệt mỏi của cô đều tan biến.
Sau khi tạm biệt, Minh lái xe đưa Vy về nhà cô trước khi anh tiếp tục chuyến đi về quê. Trước cửa nhà, Vy quay sang nhìn Minh, đôi mắt cô dịu dàng như có chút gì đó ngập ngừng. Minh nắm tay cô, khẽ thì thầm: “Anh sẽ về nhanh thôi, đừng lo nhé.” Vy chỉ mỉm cười, mắt cô ánh lên niềm tin tưởng tuyệt đối vào anh.
Ngày hôm sau, Minh quay lại quê nhà, nhưng anh luôn nhớ về Vy — về những khoảnh khắc giản dị mà ấm áp họ có cùng nhau. Dù khoảng cách có xa, nhưng tình yêu của họ vẫn luôn vững bền, như sợi dây vô hình kết nối hai trái tim. Những cuộc gọi, những tin nhắn chúc nhau ngủ ngon hay những lời hỏi thăm trong suốt thời gian anh xa, tất cả đều khiến Minh nhận ra rằng tình yêu không chỉ có những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau mà còn là sự tin tưởng và sự quan tâm dù ở bất cứ đâu.
Mỗi lần về quê, Minh lại cảm nhận rõ hơn sự quan trọng của Vy trong cuộc sống của mình, và anh biết rằng họ sẽ tiếp tục bên nhau, dù cho có bao nhiêu thử thách hay khoảng cách.