Khi tôi bước ra khỏi cửa sân bay, ánh sáng ban ngày chói chang khiến tôi phải nheo mắt. Nhưng điều tôi quan tâm không phải là ánh sáng, mà là cô gái đứng đó, đợi tôi như mọi lần. Peggy, người con gái tôi yêu, đang đứng với chiếc áo khoác dài, mái tóc đen dài thả tự nhiên, và đôi mắt sáng ngời nhìn tôi như thể tôi vừa trở về từ một cuộc chiến dài. Sau hai tuần làm việc xa nhà, cảm giác gặp lại cô ấy khiến tôi không thể kiềm chế được sự háo hức.
Tôi là Jacks, 26 tuổi, một nhân viên làm việc liên tục ở những dự án lớn. Mỗi ngày đối mặt với công việc căng thẳng khiến tôi càng trân trọng những khoảnh khắc bình yên bên Peggy. Cô ấy, 27 tuổi, là một người có trái tim ấm áp và vẻ đẹp tựa như một thiên thần, với mùi hương nhẹ nhàng luôn khiến tôi say mê mỗi khi ở gần.
“Anh về rồi sao?” Peggy cười, đôi môi cong lên tạo thành nụ cười tươi sáng, tôi lập tức cảm thấy mọi mệt mỏi dường như tan biến. Cô ấy luôn là nguồn động lực lớn nhất của tôi.
“Ừ, cuối cùng cũng xong. Anh nhớ em rất nhiều, Peggy.” Tôi ôm cô ấy thật chặt, hít sâu hương cơ thể cô ấy, mùi hương nhẹ nhàng như hoa, và tôi chẳng bao giờ chán ngửi nó. Cảm giác ấy thật đặc biệt. Sau hai tuần xa cách, tôi chỉ muốn bù đắp lại tất cả.
Chúng tôi đi về nhà, trên đường, tôi bắt đầu kể cho cô ấy về những chuyến công tác và những thử thách tôi gặp phải. Peggy lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng cười khúc khích khi tôi kể những câu chuyện dở khóc dở cười từ công ty. Mặc dù công việc của tôi rất căng thẳng, nhưng khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy bình yên như được trở về với chính mình.
Đêm đó, sau một bữa tối ấm cúng, chúng tôi quyết định ra ngoài dạo chơi. Đèn thành phố mờ mờ chiếu xuống con đường, tạo ra một không gian lãng mạn và yên bình. Peggy kéo tôi đi qua các con phố nhỏ, chúng tôi đi bộ không mục đích, chỉ để tận hưởng khoảnh khắc bên nhau. Cô ấy bắt đầu nói về những kế hoạch trong tương lai, về việc chúng tôi sẽ làm gì khi cả hai cùng có thời gian nghỉ.
Tôi nhìn Peggy và cảm nhận một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác ấy như một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có bận rộn thế nào, tôi vẫn luôn có cô ấy ở bên cạnh. Những khoảnh khắc giản dị này khiến tôi nhận ra rằng không gì quan trọng hơn việc được ở bên người mình yêu.
“Peggy,” tôi nói khi chúng tôi dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, “Anh thật sự cảm thấy may mắn khi có em. Em là người khiến anh luôn muốn trở về.”
Cô ấy cười khẽ, mắt nhìn tôi đầy trìu mến. “Em cũng vậy, Jacks. Mỗi lần anh đi, em luôn nhớ anh. Nhưng em biết rằng, dù anh có ở đâu, chúng ta vẫn luôn gần nhau.”
Khi chúng tôi ngồi trong quán, ánh đèn mờ ảo phủ lên bàn chúng tôi, tạo ra một bầu không khí lãng mạn tuyệt vời. Peggy đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy truyền vào tôi, làm tôi quên hết mọi mệt mỏi. Tất cả những gì tôi cần là ở bên cô ấy, trong khoảnh khắc này.
Cả hai chúng tôi cứ ngồi đó, uống cà phê và trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, về những dự định tương lai. Chúng tôi thậm chí không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đủ hiểu. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười của Peggy đều khiến tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Khi chúng tôi rời quán cà phê, trời đã về khuya, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm. Peggy tựa đầu vào vai tôi, và tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy. Cảm giác này thật tuyệt vời, chỉ có tôi và cô ấy, trong một thế giới riêng biệt, nơi mọi lo toan đều biến mất.
Trên đường về nhà, chúng tôi không nói gì thêm. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và nhịp thở của nhau. Những khoảnh khắc ấy dù đơn giản nhưng lại đầy ý nghĩa. Tôi không cần gì hơn nữa, vì tôi biết, với Peggy bên cạnh, tôi sẽ luôn cảm thấy an toàn và yêu thương.
Cảm giác của tôi lúc đó rất rõ ràng: dù công việc có bận rộn đến đâu, dù có bao nhiêu khó khăn thử thách, tôi vẫn luôn có Peggy ở bên. Cô ấy là động lực giúp tôi tiếp tục và là niềm vui trong những ngày dài xa cách. Và tôi biết, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, yêu thương và bảo vệ cô ấy.
Cô ấy cũng thích nó vì nó hoạt động qua lại trong bụng và xoa bóp âm vật của cô ấy. “Con trai của tôi có thích nó mạnh hơn, sâu hơn không?” Cô hỏi. Một lần nữa tất cả những gì Jack có thể làm là rên rỉ. Cô ôm chặt lấy hông anh và đâm sâu vào mông anh. những lời nói kể từ khi cô ấy bắt đầu làm điều này khiến cô ấy hơi ngạc nhiên: “Đồ khốn nạn, mày đốt mông tôi.” Kiêm bắt đầu bơm ra khỏi vòi nước của tôi. Chết tiệt, chết tiệt, cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Những lời nói của anh khiến cô đạt đến cực khoái mà cô thậm chí còn không biết mình đang đạt được cực khoái. Nước ép của chính cô đang tràn ra khỏi âm hộ và xuống đùi trong của cô, tạo nên một mớ hỗn độn khi cô đã ổn định lại sau cơn cực khoái của chính mình. Jack cố gắng hết sức có thể, thỉnh thoảng dừng lại để vùi sâu vào mông anh và đưa tay xuống để cho anh vài cú giật vào con cặc đang đau nhói của anh, chỉ để nhắc nhở anh rằng cô sẽ chịu trách nhiệm khi cô thực sự sắp sống.