Cảm giác say nồng bủa vây lấy tôi khi tôi ngồi bên dòng suối trên núi, nơi nước chảy xiết và mát lạnh như thể muốn rửa trôi hết những nỗi niềm đè nặng trong lòng. Tôi là Caleb, 33 tuổi, và như thường lệ, tôi đang cố gắng quên đi tất cả những phiền muộn của cuộc sống. Ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn lấp ló sau những tán cây già cỗi chiếu vào khuôn mặt tôi, khiến mọi thứ xung quanh dường như chìm vào trong bóng tối. Nhưng trong bóng tối ấy, có một thứ sáng lên, chiếu rọi trái tim tôi. Đó là hình ảnh của Eliza.
Eliza, cô ấy là một người phụ nữ góa bụa mà tôi yêu, và cô ấy luôn là người mà tôi không thể dứt ra được, dù trong những lúc tôi cho là mình chỉ muốn sống một cuộc đời tự do, không ràng buộc. Cô ấy 29 tuổi, một phụ nữ đẹp theo cách rất riêng, rất kiêu hãnh nhưng lại luôn cố giữ mình trong khuôn khổ của những quy tắc mà xã hội áp đặt. Tôi biết cô ấy không phải là người phụ nữ dễ dàng để hiểu, nhưng có điều gì đó trong cô ấy luôn khiến tôi quay lại. Mỗi khi tôi nghĩ về cô, một phần trong tôi cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Dù tôi biết cô ấy có một phong cách khiêm nhường và sự tôn trọng lớn đối với những giá trị cũ, nhưng tôi hiểu rằng bên trong đó là một ngọn lửa cháy âm ỉ, là một sức sống mạnh mẽ mà không ai có thể đoán trước được.
Cô ấy luôn mang theo cuốn Kinh thánh, giữ mình trong những bộ quần áo kín đáo, và dù trông có vẻ như một người phụ nữ định cư, chỉ chờ đợi sinh con cái và không có nhiều mơ mộng gì cho bản thân, tôi biết rằng cô ấy không hề đơn giản như vậy. Dường như mọi hành động, cử chỉ của cô đều được tính toán kỹ lưỡng, tựa như một người phụ nữ hiểu rõ vị trí của mình trong thế giới này nhưng lại mang một tâm hồn đầy rẫy những ẩn ý mà tôi chỉ có thể cảm nhận được qua những lúc cô gần gũi tôi.
Thật kỳ lạ, những lúc chúng tôi xa nhau, tôi lại cảm thấy nỗi nhớ trong tôi càng ngày càng lớn, như một cơn sóng vỗ vào bờ không ngừng. Cô ấy không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng tôi cảm nhận được sự thiếu vắng của cô ngay trong những khoảng không gian nhỏ nhất của cuộc sống. Hai tuần không gặp, và mỗi lần trở về, tôi chỉ mong sao thời gian trôi qua nhanh chóng để được trở lại bên cô, để có thể ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm cơ thể cô, mùi hương dịu ngọt ấy mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Tôi vẫn nhớ, vào một đêm tối như thế này, khi chúng tôi cùng nhau ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt cô, tôi chỉ muốn kéo cô lại gần và hôn cô thật sâu, để giải tỏa nỗi nhớ bao lâu nay. Nhưng như mọi khi, cô lại chỉ cười nhẹ, giữ vẻ mặt điềm đạm và hơi nghiêm nghị. Dù vậy, tôi biết cô ấy không hề thờ ơ với tôi. Những cái ôm nhẹ nhàng, những lời thì thầm trong đêm là đủ để tôi cảm nhận rằng, cô ấy cần tôi, giống như tôi cần cô vậy.
Tôi biết cô ấy không phải là một người phụ nữ dễ dàng bộc lộ tình cảm, và tôi, với tất cả sự hiểu biết của mình, không ép buộc cô phải thay đổi. Nhưng đôi khi, trong những đêm như thế này, tôi chỉ muốn cô bộc lộ hết tất cả, muốn thấy cô yêu tôi như cách tôi yêu cô. Chỉ có thể như vậy, tôi mới có thể xoa dịu nỗi nhớ đang ngày một lớn lên trong tôi.
Mỗi lần chúng tôi gặp nhau, tôi lại càng cảm nhận được sự trái ngược trong mối quan hệ của chúng tôi. Dù ngoài mặt, cô ấy có vẻ là một phụ nữ dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng trong thâm tâm tôi, tôi biết cô ấy cũng là một người mạnh mẽ, đầy đam mê. Cô ấy biết rằng tôi không chỉ là một người đàn ông làm việc xa nhà, tôi là người cô ấy yêu và tôi cũng biết rằng, trong những giây phút đó, khi chúng tôi trao nhau những nụ hôn say đắm, cả hai đều đang tìm kiếm sự giải thoát khỏi những khoảng cách vật lý và cảm xúc mà cuộc sống đã đặt ra.
Dù tôi có đi xa đến đâu, dù có bao nhiêu ngày xa cách, tôi luôn cảm nhận được rằng Eliza là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Mỗi khi tôi trở về, cô ấy là người tôi muốn gặp nhất, không phải vì lý do gì khác ngoài việc tôi nhớ cô ấy đến nỗi không thể chịu đựng được. Những ngày dài xa cô ấy là những ngày tôi sống trong một thế giới trống vắng, nhưng khi chúng tôi bên nhau, tôi lại cảm thấy như mình có tất cả.
Ánh đèn mờ, mùi hương dịu ngọt của cô, và những lời thì thầm ngọt ngào trong đêm tối – tất cả làm tôi chỉ muốn quên đi tất cả, chỉ muốn ôm chầm lấy cô, không bao giờ rời xa. Vì tôi biết, dù thế giới có quay cuồng thế nào, chỉ có tình yêu của cô mới là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy mình thực sự sống.
Anh nhìn hai người phụ nữ khác chải tóc cho nhau và nhìn anh bước xuống dòng nước đang chảy trong khi con cặc của anh đung đưa như một con lắc tục tĩu, tìm kiếm âm hộ khó nắm bắt ở bất cứ đâu. Caleb hy vọng anh ấy không giống một tên ngu ngốc nào đó đang trên mặt trăng và muốn làm bất cứ điều gì để khiến một người phụ nữ phản bội anh ấy. Thực tế là thái độ của anh ấy đối với người khác giới hầu hết là tiêu cực, nhưng anh ấy không bao giờ từ bỏ cơ hội thích hợp. Ở phía xa, anh phát hiện một số tín hiệu pháo hoa báo hiệu đang bay lên ở chân đồi lạnh giá, và anh biết ngay rằng các phần tử thù địch một lần nữa đã nhảy ra khỏi khu bảo tồn và có lẽ đang cưỡng hiếp và vén tóc những người định cư ngoan ngoãn muốn thu hoạch mùa màng của họ. Những công dân mới làm việc khi họ quá mệt mỏi để làm việc cả ngày. Anh ta không có ý định rơi vào bẫy của xác thịt phụ nữ mềm mại, mềm mại và phớt lờ những dấu hiệu bạo lực gần đó. Anh biết đây là thời điểm nguy hiểm đối với bất kỳ ai sống bên ngoài khu định cư hoặc pháo đài, và theo bản năng, anh là một người thận trọng trong mọi vấn đề sinh tồn.