Tôi đứng trong căn phòng tối, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những bức tường cũ kỹ, tạo nên một không gian đầy bóng tối và sự tĩnh lặng. Tôi là Tobias, con trai thứ ba trong một gia đình quý tộc nhỏ, và tôi đã sống cuộc đời của mình trong một tình trạng không hề dễ dàng. Thật ra, không phải đây là một tình huống đặc biệt bất thường đối với tôi, bởi vì tôi đã quen với việc sống trong hỗn loạn.
Từ khi sinh ra, tôi đã được định sẵn một cuộc đời không giống ai. Là con trai thứ ba, tôi không phải là người sẽ thừa kế tài sản gia đình. Anh cả của tôi, người duy nhất có cơ hội ấy, đã phải dành cả đời để bảo vệ và duy trì tài sản mà tổ tiên đã gây dựng. Nhà cửa, đất đai, tất cả đều thuộc về anh, và tôi, dù không thiếu sức trẻ và khát vọng, nhưng vẫn phải chấp nhận số phận của mình. Không có tiền để sống nhàn nhã như một quý ông nhà quê, tôi đã phải tìm kiếm một con đường khác để sinh tồn.
Gia đình tôi không có đủ tài chính để cho cả hai đứa con trai được sống trong sự xa hoa. Chính vì vậy, khi tôi lớn lên, lựa chọn duy nhất là gia nhập nhà thờ, trở thành một tu sĩ, một công việc vừa được xã hội tôn trọng vừa đủ để tôi có thể sống mà không phải lo lắng về tiền bạc. Đó là cách mà cuộc đời tôi được sắp đặt – một sự nhường nhịn mà không ai có thể thay đổi.
Tôi đã sống một cuộc đời khá tẻ nhạt cho đến khi gặp Lady. Cô ấy không giống những người khác mà tôi đã gặp. Cô ấy là tất cả những gì tôi không có trong cuộc sống – tự do, kiêu hãnh và những khát khao cháy bỏng. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt cô ấy, tôi cảm nhận được một thế giới khác, một nơi mà tôi không bao giờ dám mơ tới. Nhưng cuộc sống của chúng tôi không phải lúc nào cũng dễ dàng. Chúng tôi sống xa nhau, mỗi lần chỉ gặp nhau được một lần trong hai tuần, và mỗi lần chia tay là một lần tôi cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại.
Nhớ lại những ngày xa cách, những lúc chỉ còn là ký ức, tôi không thể không cảm thấy trống rỗng. Tôi 28 tuổi, nhưng đôi khi, tôi lại cảm thấy mình giống như một người đàn ông già nua, đã mất đi tất cả những gì có thể khiến tôi sống hết mình. Nhưng rồi, mỗi khi tôi gặp Lady, tất cả mọi thứ dường như biến mất. Mùi hương cơ thể của cô ấy, ngọt ngào và quyến rũ, luôn khiến tôi say mê đến nỗi không thể dứt ra. Cô ấy là người duy nhất có thể làm tôi cảm thấy sống động, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cô ấy, 26 tuổi, xinh đẹp và thông minh, là một người không ngừng khát khao tìm kiếm những điều mới mẻ trong cuộc sống. Và tôi, với những mớ hỗn độn của quá khứ và một tương lai không mấy tươi sáng, lại cảm thấy mình may mắn khi có thể dành thời gian bên cô. Cô ấy là người duy nhất khiến tôi quên đi tất cả những lo âu về tiền bạc, về gia đình, về những trách nhiệm mà tôi không hề muốn gánh vác.
Mỗi khi chúng tôi xa nhau, nỗi nhớ trong tôi như một cơn sóng dữ dội. Những ngày dài không có cô bên cạnh làm tôi như mất đi một phần của chính mình. Tôi chỉ muốn ôm cô, hôn cô thật sâu, để giải tỏa nỗi nhớ bao lâu nay. Tôi muốn cảm nhận từng nhịp thở của cô, để biết rằng cô vẫn ở đây, bên cạnh tôi.
Một lần nữa, tôi lại đứng trong bóng tối của căn phòng này, đôi mắt của tôi không thể rời khỏi ánh đèn mờ nhạt. Mùi hương cơ thể của Lady vẫn còn vương vấn trong không khí, nhẹ nhàng nhưng quyến rũ, như thể cô ấy vẫn đang ở gần tôi. Tôi nhớ cô đến mức không thể nào diễn tả bằng lời. Dù cả hai đều bận rộn với công việc và cuộc sống riêng, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn luôn là ngọn lửa cháy mãi không bao giờ tắt.
Bây giờ, khi tôi quay lại nhìn vào bức tranh đang lơ lửng trong không gian mờ ảo này, tôi hiểu rằng cuộc sống của tôi chưa bao giờ có một kết thúc rõ ràng. Tôi vẫn tiếp tục sống trong hỗn loạn, nhưng ít nhất, trong những khoảnh khắc có Lady bên cạnh, tôi cảm thấy mình không hề cô đơn.
Tôi có thể không có một tương lai rõ ràng như những người khác, nhưng một điều tôi chắc chắn là: tôi muốn Lady ở bên tôi, dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Mỗi lần xa nhau là một lần tôi cảm thấy nghẹt thở, chỉ muốn lao vào vòng tay cô ấy và không bao giờ buông ra. Những buổi tối mờ ảo như thế này, tôi lại chỉ mong một điều duy nhất – có cô ở đây, để tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, để chúng tôi không còn phải chịu đựng những khoảng cách nữa.
Tôi im lặng sững sờ nhìn lớp vải kêu sột soạt khi tay Tobias thọc vào váy cô, sau đó hai bộ ngực đầy đặn trượt qua đường viền cổ váy của cô với một tiếng lộp đắc thắng. Có vẻ thật ngớ ngẩn khi tôn vinh mọi cặp đôi hoàn hảo mà không có những nụ hôn và sự vuốt ve một khi niềm vui của anh ấy được bộc lộ. Trước khi anh có thời gian để suy nghĩ, váy của các cô gái đã được kéo lên đến hông và cả hai tay đều đặt trên cúc quần ống túm của anh. Sau đó có một khoảnh khắc chóng mặt khi cả hai người phụ nữ dường như đang tranh cãi xem ai sẽ nhận được giải thưởng đã chuẩn bị trước. Tobias dường như đã thắng trong cuộc tranh luận và anh được chiêm ngưỡng một hình ảnh tuyệt đẹp về thân hình hoàn hảo của cô, chiếc váy dài tới thắt lưng, bộ ngực rung lên khi cô từ từ trượt xuống chiếc cột đau nhức của anh. Đột nhiên, hình ảnh đó biến mất khi Lady tự mình gánh lấy sự thất vọng của mình và ôm lấy khuôn mặt anh, chiếc váy của cô che kín anh. Dù tầm nhìn bị che khuất nhưng đôi tay anh vẫn có thể tự do vuốt ve làn da hở hang và từng cặp đôi rực rỡ khi cả hai người phụ nữ nảy lên nảy xuống với niềm đam mê ngày càng tăng
Tôi nhớ em, Lady ơi. Và tôi sẽ luôn nhớ em, cho đến khi chúng ta không còn xa cách nữa.