Ánh đèn mờ ảo của căn phòng trong tòa lâu đài toát lên một vẻ huyền bí, lấp ló qua tấm rèm hoa cúc vạn thọ. Tôi đứng gần ban công, không vội vàng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng cô ấy, người con gái mà tôi đã xa cách suốt hai tuần dài đằng đẵng. Mỗi giây trôi qua, cảm giác nhớ nhung, khát khao của tôi lại càng tăng lên.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn vàng, hình bóng cô hiện lên mờ ảo, như một bức tranh lụa sống động. Tôi không thể nhìn rõ hết khuôn mặt, chỉ thoáng thấy đôi chân thon dài, chiếc váy đỏ sẫm ôm sát cơ thể, phần hông đầy đặn của cô khẽ lay động như một ngọn lửa. Cái dáng điềm tĩnh của cô, dù không có vẻ gì vội vàng, vẫn khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi là Vile, một người đàn ông 26 tuổi, không phải là người quá đặc biệt nhưng cũng đủ để làm mọi thứ trong cuộc sống này trở nên phức tạp hơn với những cảm xúc mãnh liệt. Và cô ấy – Veer, bạn gái tôi, 27 tuổi – là người duy nhất có thể khiến tôi như vậy. Chúng tôi sống xa nhau, mỗi tuần chỉ có thể gặp nhau một lần trong vòng hai tuần, và những ngày còn lại, tôi thường xuyên chìm trong cảm giác cô đơn, xa lạ.
Tôi biết, điều này chẳng dễ dàng gì với cả hai chúng tôi. Mỗi lần chia tay, cô ấy đều mỉm cười, nói rằng sẽ không có gì thay đổi, nhưng tôi biết trong ánh mắt ấy có một nỗi buồn, một sự trống vắng. Và tôi, khi cô ấy rời đi, lại rơi vào một thế giới mà không có cô, như một cơn gió lạnh lẽo tràn vào tâm hồn.
Nhưng lúc này, đứng đây, ở phía ban công nhìn về phía cô ấy, tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô ấy ở đó, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô lan tỏa trong không gian, quyến rũ và say đắm đến mức tôi muốn kéo cô lại gần, ôm lấy cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy để giải tỏa cơn khát khao đã tích tụ bao lâu nay.
“Veer…” Tôi khẽ gọi tên cô, như một lời thì thầm, dù không biết cô có nghe thấy hay không. Cái cảm giác này thật khó tả, giống như một nỗi khao khát vô bờ, một niềm mong mỏi sâu thẳm mà chỉ có cô mới có thể xoa dịu.
Veer vẫn đứng đó, tựa lưng vào bức tường, dáng điệu thờ ơ như đang đợi tôi đến. Tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn trong cô, nhưng cũng có thể thấy được sự kiên cường của cô ấy. Cô luôn mạnh mẽ, nhưng cũng là người duy nhất có thể khiến trái tim tôi rối bời. Cô là ánh sáng trong bóng tối của tôi.
Chậm rãi, tôi bước ra khỏi ban công, tiến về phía cô. Từng bước đi như dồn nén bao nhiêu ngày chờ đợi, bao nhiêu tháng năm xa cách. Mùi hương của cô cứ vương vấn trong không khí, nhẹ nhàng mà nồng nàn, như một lời mời gọi không thể chối từ. Đến gần hơn, tôi cảm nhận được hơi thở của cô, dịu dàng như sương mai.
Veer không quay lại, nhưng tôi biết cô cảm nhận được tôi đang tiến đến gần. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong im lặng. Tôi không cần nói gì thêm, vì trong ánh mắt ấy đã chứa đựng mọi thứ: nỗi nhớ, sự yêu thương, và cả niềm vui vì đã được gặp lại.
Tôi bước đến gần, đặt tay lên vai cô, rồi từ từ kéo cô vào vòng tay mình. Cô không kháng cự, chỉ tựa đầu vào ngực tôi, như một đứa trẻ tìm thấy sự an yên trong vòng tay người mẹ. Tôi hít một hơi dài, để mùi hương cơ thể cô thấm vào từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể tôi. Mùi hương ấy, ngọt ngào và dịu nhẹ, khiến tôi cảm thấy như mình đã sống thiếu nó suốt một quãng thời gian dài.
Lúc này, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô, để cảm giác được gần cô, được là của cô, và cô là của tôi. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tôi biết rằng nó là tất cả những gì tôi cần trong lúc này. Đêm nay, tôi sẽ không để cô rời xa tôi. Sẽ không còn những ngày xa cách nữa, chỉ còn những khoảnh khắc trọn vẹn bên nhau.
Cảm giác đôi môi của tôi chạm vào đôi môi cô thật ngọt ngào. Tôi không vội vàng, mà từ từ thưởng thức từng nụ hôn, như thể muốn lưu giữ từng khoảnh khắc, từng cảm xúc tuyệt vời này. Mỗi nụ hôn là một lời hứa sẽ không bao giờ buông tay, sẽ không bao giờ xa cách.
Trong vòng tay của tôi, cô thì thầm: “Anh nhớ em sao?”
Tôi mỉm cười, nghẹn ngào đáp lại: “Nhớ em đến không thở nổi.”
Cô mỉm cười, gật đầu, như hiểu hết mọi điều tôi không thể diễn tả bằng lời. Và tôi biết, trong giây phút này, chúng tôi đã trở lại với nhau, không còn xa cách, không còn những đêm dài cô đơn.
Đôi chân dài di chuyển theo tiếng cọ xát nhẹ nhàng của những ngón chân trên sàn nhà. Anh có thể nghe thấy tiếng leng keng rõ ràng của những chiếc vòng bạc của cô, tiếng leng keng chậm rãi của những chiếc chuông nhỏ, tiếng nhạc của tình yêu và nỗi khao khát vang vọng trong tai anh. Anh muốn chìm đắm trong âm thanh đó, không có gì khác có thể quấy rầy anh. Nhắm mắt lại, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cô, hỗn hợp của các loại thảo mộc tự nhiên cô dùng và vị ngọt của da thịt phụ nữ, mùi hương tươi mát và ngây thơ của cô. Chẳng bao lâu sau, anh mở mắt ra và thấy cô đã biến mất. Anh ngơ ngác nhìn quanh, tay siết chặt thành nắm đấm. Anh bị một cái vỗ nhẹ vào vai, quay lại thì thấy anh họ mình đang đứng trước mặt, “Này, Hoàng tử quyến rũ, anh đang làm gì ở đây một mình vậy? Maharaja đang tìm anh ngay bây giờ!” đi mọi hướng để tìm kiếm cô gái trong mộng của mình nhưng cô ấy đã biến mất. Giọng nói của Nữ hoàng dường như thu hút sự chú ý của anh, anh quay lại ngay lập tức.