Sáng nay, khi tiếng mưa rào ngoài cửa sổ rơi lộp độp, tôi thức dậy. Đầu óc còn mơ màng, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử cạnh giường. 6 giờ sáng. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ xuyên qua tấm rèm mỏng, tạo nên một không gian mờ ảo. Tôi ngồi dậy, cố gắng gạt bỏ cảm giác mệt mỏi vẫn còn vương lại trong đầu sau chuyến bay dài đêm qua. Mới chỉ một vài phút trước đây, tôi còn chìm trong giấc ngủ say, và bây giờ, mọi thứ như một mớ hỗn độn trong tâm trí tôi.
Chuyến bay đêm qua đã kéo dài hơn tôi tưởng. Lúc này, khi ngồi trên giường, cảm giác trống rỗng, mệt mỏi đến với tôi chỉ như một cái chạm tay nhẹ nhàng. Rồi bỗng nhiên, một suy nghĩ bất chợt xẹt qua đầu tôi – tôi đã xa Andy quá lâu rồi.
Mỗi lần tôi phải đi công tác, hai tuần là khoảng thời gian dài đối với tôi và cả cô ấy. Cảm giác thiếu vắng cô ấy trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tôi và những nỗi nhớ đong đầy… Mỗi phút giây xa nhau đều là một thử thách lớn, và tôi chỉ mong mỏi đến ngày trở về để lại được gần bên cô ấy.
Nhưng giờ thì tôi đã về nhà rồi, và khi ngồi đây, tôi biết rằng những gì mình cần làm ngay lúc này là tìm cách ôm chầm lấy Andy, để xua tan đi nỗi nhớ suốt hai tuần qua. Cảm giác thiếu vắng cô ấy trong mỗi giờ phút, trong từng hơi thở, nó làm tôi thấy thiếu hụt, như thiếu một phần quan trọng trong cuộc sống.
Tôi đứng dậy khỏi giường, bước từng bước mệt mỏi về phía tủ quần áo. Tìm chiếc áo phông yêu thích trong vali của mình, tôi không thể không nghĩ về cô ấy. Mỗi lần xa nhau như thế này, tôi lại càng nhớ hơn mùi hương dịu ngọt từ cơ thể cô ấy, hương thơm mà tôi yêu thích đến mức không thể nào quên được. Mùi hương ấy, nó luôn ở lại trong ký ức của tôi, dù tôi ở đâu, làm gì. Đó là thứ khiến tôi cảm thấy cô ấy luôn gần gũi, dù thực tế chúng tôi đang cách nhau hàng nghìn dặm.
Lấy chiếc áo phông ra khỏi vali, tôi mặc vội rồi đi tới bàn làm việc. Một thói quen trong những ngày tôi xa nhà, dù đã mệt mỏi, tôi vẫn cần phải kiểm tra công việc. Máy tính xách tay của tôi đang nằm trên chiếc ghế cạnh bàn, tôi lấy túi đựng máy tính và đặt lên bàn. Đưa tay mở nắp máy tính, tôi nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí tôi không thể tập trung vào những con số hay những báo cáo mà tôi phải xử lý.
Lý trí bảo tôi nên làm việc, nhưng trái tim lại không ngừng thổn thức nhớ về Andy. Tôi biết cô ấy đang ở đâu đó trong căn nhà này, chắc hẳn cô ấy cũng đang thức dậy như tôi. Một phần tôi muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để rồi chạy lại ôm cô ấy, phần còn lại thì cứ đắm chìm trong những kỷ niệm ngọt ngào của chúng tôi.
Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng động từ phòng bên cạnh, rồi cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra. Andy bước vào phòng, mái tóc dài của cô ấy rối bù sau giấc ngủ, nhưng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài vẫn đủ để làm nổi bật vẻ đẹp tựa như một thiên thần của cô. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
“Chào buổi sáng, Dony,” giọng Andy nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút khàn khàn, như vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài. Cô ấy bước lại gần tôi, đôi mắt sâu thẳm ấy không giấu được sự vui mừng khi nhìn thấy tôi sau bao ngày xa cách. Cảm giác ấy khiến tôi cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ.
Tôi đứng dậy, không thể kiềm chế nổi cảm xúc trong lòng. “Anh nhớ em quá, Andy,” tôi thì thầm, đôi tay đưa ra, ôm lấy cô ấy thật chặt. Mùi hương cơ thể của cô ấy, cái mùi ngọt ngào mà tôi đã nhớ bao lâu nay, quyện vào tôi, khiến tôi cảm giác như thời gian đứng lại. Tôi muốn mãi như thế này, không rời xa cô ấy nữa.
Andy ôm tôi lại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể tôi. “Em cũng nhớ anh,” cô ấy nói, rồi khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi của chúng tôi chạm nhau. Một nụ hôn sâu, ấm áp, như để giải tỏa hết mọi cảm giác trống vắng suốt thời gian qua. Lần này, tôi không muốn buông ra, không muốn xa cách thêm nữa.
Chúng tôi ngừng hôn nhau, nhưng vẫn ôm nhau thật lâu. Trong im lặng, chỉ có tiếng mưa ngoài kia và hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tôi và Andy trong vòng tay ấm áp ấy. Tôi biết, đây là khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi suốt hai tuần qua.
Andy đợi cho đến khi cơn phun trào dịu đi trước khi nhét con cặc của Dony trở lại vào miệng cô. rộn ràng vì cực khoái trong giây lát, anh siết chặt tóc cô, rồi buông ra, và họ ở bên nhau trong vài phút (Andee) nuốt nốt tinh dịch cuối cùng của anh và sau đó cô để con cặc giờ đã mềm mại của bạn mình trượt ra khỏi giữa. Cô quay sang máy tính và lướt ngón tay lên môi dưới và cằm trước khi đưa nó vào miệng và làm một khuôn mặt dường như đang biểu thị rằng đó là món ngon nhất mà cô từng nếm. rút nó ra và mỉm cười với máy ảnh. “Chúc ngủ ngon, em yêu.” ” cô gõ, sau đó đóng nắp máy tính xách tay lại, kết thúc chương trình. Andy đứng dậy khỏi chỗ ngồi ở bàn làm việc và đặt một tay vào giữa bộ ngực đẫm mồ hôi của Don. Cô mỉm cười với anh rồi anh nằm thẳng trên giường.
Rồi, khi cảm giác yên bình lan tỏa khắp cơ thể, tôi nói, giọng trầm lắng: “Cảm ơn em đã chờ anh, Andy.” Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng chẳng có gì quan trọng hơn việc chúng tôi được ở bên nhau, dù là trong cơn mưa, hay khi cả thế giới ngoài kia đang vội vã.