**Câu chuyện: Những Dấu Chấm Lửng**
Cả hai chúng tôi đều biết cuộc hôn nhân này đã kết thúc. Dù không ai trong chúng tôi nói ra, nhưng trong mắt Johny và tôi, mọi thứ đều đã quá rõ ràng. Mối quan hệ mà chúng tôi từng hết lòng vun đắp, chăm sóc, đã không còn như xưa. Những cuộc cãi vã, những lần im lặng kéo dài, và khoảng cách vô hình đã làm cho tình yêu giữa chúng tôi phai nhạt dần.
Tôi ngồi trong phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình mà lòng nặng trĩu. Có năm cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn, tất cả đều là của John — người bạn mà tôi đã gặp trong một chuyến công tác vài tháng trước. Anh ấy luôn ở bên tôi những lúc tôi cảm thấy lạc lõng và mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân. Mối quan hệ giữa Johny và tôi đã không còn giữ được sự ấm áp như trước, và đôi lúc, tôi không thể không nghĩ đến những gì tôi đang tìm kiếm từ John.
Nhưng giờ đây, tôi phải đối mặt với thực tại. Johny đang ở trong phòng kế bên, và tôi không thể để cô ấy biết tôi đang nghĩ đến người khác. Một phần trong tôi muốn chạy đến bên John ngay lập tức, nhưng phần còn lại lại không thể quên đi trách nhiệm với Johny, với cuộc hôn nhân đã có nhiều năm gắn bó.
Ánh đèn trong phòng nhạt dần khi tôi ngồi đó, thở dài. Cảm giác nặng nề không phải vì tôi không còn yêu Johny, mà là vì tôi hiểu rằng đôi khi tình yêu không đủ để giữ chúng ta bên nhau. Mối quan hệ này không thể tiếp tục nữa. Tôi đã quyết định rồi, rằng ly hôn sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Johny cũng vậy. Chúng tôi đều cảm nhận được điều này, dù chưa chính thức nói ra với nhau.
Tôi đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời đêm yên tĩnh, không một chút gợn sóng. Cảm giác cô đơn tràn về, nhưng tôi không biết phải làm gì để thay đổi điều này.
Cửa phòng mở ra, Johny bước vào. Cô ấy mỉm cười với tôi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng thiếu đi sự ấm áp ngày nào. “Anh không sao chứ?” Cô ấy hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
Tôi quay lại, cố gắng mỉm cười để che giấu những suy nghĩ trong đầu. “Ừ, anh không sao. Anh chỉ đang nghĩ một chút thôi.”
Johny nhìn tôi một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô ấy biết rằng chúng tôi đang ở trên cùng một con đường, dù không ai trong chúng tôi nói ra điều đó. Nhưng tôi cảm nhận được, Johny cũng cảm thấy sự xa cách ngày càng lớn giữa chúng tôi. Mỗi khi tôi về nhà sau hai tuần vắng mặt, chúng tôi không còn cảm giác như trước, không còn những cái ôm chặt hay những nụ hôn nồng nàn.
Tôi nhìn xuống chiếc điện thoại của mình lần nữa. Lại có thêm một tin nhắn từ John. Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến việc phải tiếp tục lừa dối Johny? Tôi biết mình đang làm tổn thương cô ấy, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi đang tìm kiếm điều gì đó trong những cuộc trò chuyện với John, thứ mà tôi không thể tìm thấy trong mối quan hệ này.
“Anh sẽ đi ra ngoài một lát, xem thử xem họ còn phòng trống không,” tôi đột ngột nói, cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng.
Johny nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. “Đi đâu?” Cô ấy hỏi.
“À, chỉ là một chút việc thôi. Anh sẽ quay lại ngay.” Tôi gượng cười, rồi nhanh chóng bước ra ngoài trước khi Johny có thể tiếp tục hỏi thêm.
Khi cửa đóng lại, tôi cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề. Tôi bước ra ngoài hành lang, lòng tràn ngập sự mâu thuẫn. Tôi yêu Johny theo cách của riêng tôi, nhưng tình cảm ấy dường như đã không còn đủ để cứu vãn mối quan hệ này. Và tôi biết, Johny cũng cảm thấy vậy.
Tôi bước ra ngoài, dừng lại trước chiếc xe của mình, cầm điện thoại lên và quyết định gọi lại cho John. Những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh ấy khiến tôi không thể kiềm chế. Tôi biết mình cần phải đối diện với sự thật, nhưng trước mắt tôi vẫn là sự mơ hồ của những lựa chọn chưa rõ ràng.
“John?” Tôi nói khi anh ấy bắt máy.
“KyDuRai, em ổn chứ? Em có cần tôi đến không?” Giọng anh ấy tràn đầy lo lắng, nhưng tôi chỉ nghe thấy những câu hỏi trống rỗng, như thể anh ấy cũng đang muốn biết tôi sẽ làm gì tiếp theo.
“Anh không cần phải đến đâu,” tôi đáp, nhưng trong lòng lại không chắc chắn. “Tôi sẽ ổn thôi.”
Nhưng tôi không thể nào nói dối mình lâu hơn. Tôi nhớ cảm giác được gần gũi với John, nhớ những cái ôm, những nụ hôn. Cái mùi hương cơ thể của anh ấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí tôi. Trong khi đó, tôi lại không còn cảm nhận được sự gần gũi ấy từ Johny.
Chúng ta hãy về phòng của bạn.” “Được.” Chúng tôi chạy đến phòng anh ấy, vừa cởi bỏ quần áo vừa đi. Khi vào phòng, chúng tôi cởi quần và nhảy lên giường. Chúng tôi nằm đó, ôm nhau, hôn nhau. John nắm lấy tay anh và bắt đầu khám phá âm hộ ẩm ướt, ấm áp của tôi bằng những ngón tay anh. Tôi thở dài và rên rỉ trong sung sướng. Cái chạm của anh khiến tôi cảm nhận được những điều mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được, tôi cảm thấy như đang ở trên thiên đường. Tôi có thể cảm thấy anh ấy ngày càng cứng hơn và tôi ngày càng ướt hơn. Cơ thể của anh ấy bò lên người tôi. Anh vuốt ve mặt tôi và tiếp tục hôn tôi. Anh gỡ bỏ bàn tay đang ẩn sâu bên trong. Anh ấy kết thúc nụ hôn vừa đủ lâu để hỏi tôi liệu tôi đã sẵn sàng và muốn đưa con cặc của anh ấy vào trong chưa. Tôi gật đầu háo hức. Nếu ngón tay của anh ấy cảm thấy dễ chịu như vậy thì tôi biết dương vật của anh ấy sẽ còn tuyệt vời hơn nữa. Anh hướng con cặc to lớn của mình vào trong. Tôi thở hổn hển khi anh ấy đặt mình vào trong. Anh ấy cảm thấy tốt. Anh bắt đầu di chuyển ra vào một cách chậm rãi. Tôi nhìn vào mắt anh ấy và tôi đang ở trên thiên đường. Tay anh ôm lấy hông tôi, giữ tôi chặt hơn khi anh đẩy sâu hơn. Ngón tay cái của anh ấy xoa bóp âm vật của tôi. Tôi bắt đầu lên đỉnh, tiếng rên rỉ của tôi bị bóp nghẹt bởi nụ hôn nồng nàn của anh. Hãy lăn đi, để tôi lên trên. Tôi bước một bước lớn và siết chặt con cặc của anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đã sẵn sàng xuất tinh và tôi quyết tâm đảm bảo rằng anh ấy sẽ đạt được cực khoái mà anh ấy sẽ không bao giờ quên.
Mối quan hệ này sắp kết thúc. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng trước khi quyết định bước tiếp, tôi cần phải tìm lại một chút bình yên cho chính mình. Còn Johny, cô ấy cũng xứng đáng được tìm thấy hạnh phúc thực sự, dù cho con đường đó có thể không còn tôi nữa.
Tôi tắt điện thoại và nhìn về phía căn nhà phía sau mình, nơi Johny vẫn đang chờ tôi trở lại.