Tôi hít một hơi thật sâu vào điếu thuốc, rồi nhấp một ngụm trà dài. Hương trà nóng, đắng ngắt, lan tỏa trong miệng, và điếu thuốc cháy đều, phả ra những làn khói mờ mịt. Cảm giác quen thuộc này khiến tôi cảm thấy thư thái một chút, nhưng đồng thời lại như kéo tôi về một khoảng trống nào đó mà tôi không thể lấp đầy. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng xám xịt của sương mù lờ mờ xuyên qua rèm cửa, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cái điện thoại đang nằm trên ghế gỗ.
Tiếng rung của điện thoại vang lên thật đều đặn, quen thuộc đến mức tôi không còn phải nhìn vào màn hình. Tôi biết, là cô ấy. Morri. Tôi vô thức đưa tay lên, nhấc điện thoại. Một tin nhắn hiện lên: *“Anh đang đến, hy vọng không sao.”* Lòng tôi lại thắt lại. Đó là tin nhắn cô ấy đã gửi khi tôi đang ngồi đây, chờ đợi, như một thói quen không thể nào bỏ. Nhưng… cô ấy đã bao giờ đến chưa?
Tôi tự hỏi mình câu đó mỗi khi đọc những tin nhắn ấy. Bao lần tôi chờ đợi, bao lần tôi tin rằng cô ấy sẽ về, nhưng cuối cùng cô ấy lại chẳng bao giờ đến. Những lời hứa như gió thoảng qua, như những đám mây mờ trôi qua, chẳng để lại dấu vết gì. Tôi siết chặt tay trên chiếc điếu thuốc, rồi giật mạnh một lần cuối, thả phần cuống ra. Khói bay lên như những ký ức không bao giờ tan đi, ám ảnh tôi.
Nhấc chiếc cốc trà vẫn còn nóng, tôi mang vào trong phòng và ngồi xuống trước máy tính. Màn hình sáng trắng, chờ đợi tôi gõ những từ ngữ để hoàn thành công việc viết lách dang dở. Tôi chạm tay vào bàn phím, ngón tay lướt trên các phím, nhưng tâm trí tôi lại không thể tập trung. Tôi cố gắng viết, cố gắng bắt đầu lại câu chuyện của mình, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cô ấy. Morri. Làm sao tôi có thể tiếp tục khi những suy nghĩ ấy cứ xoay vần trong đầu tôi?
Điện thoại trong túi lại rung lên, khiến tôi giật mình. Tôi thở dài, buông tay khỏi bàn phím, mở điện thoại ra. Một tin nhắn mới từ cô ấy. Cô ấy lại nói những lời quen thuộc: *“Anh ổn không? Em đang trên đường về.”* Thực sự, tôi không biết phải cảm nhận thế nào. Nỗi đau đã quá quen thuộc, quá nhức nhối, tôi không còn muốn nghĩ đến nữa. Cô ấy đang ở đâu? Tại sao tôi lại đợi cô ấy?
Bỗng, tôi nghe tiếng gõ cửa. Những âm thanh ấy làm chân tôi run lên. “Cốc cốc cốc cốc” – những tiếng gõ không dứt, vang lên lạ lùng giữa đêm tĩnh lặng. Cảm giác lạnh từ ngoài cửa lan vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi. Tôi đứng dậy, chân không vững, bước về phía cửa. Trái tim tôi đập thình thịch, và một nỗi háo hức khó tả dâng lên trong ngực. Cô ấy, Morri, phải không?
Tôi mở cửa.
Và cô ấy đang đứng đó, với khuôn mặt ướt át, ánh mắt mệt mỏi nhưng lại đầy những điều tôi không thể diễn tả. Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, như muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng. Mái tóc ướt sũng, vương những giọt nước còn chưa kịp khô. Cô ấy không nói gì, chỉ đứng đó, như thể những gì giữa chúng tôi không thể nói ra lời. Tôi không thể kiềm chế nữa, bước lại gần, kéo cô ấy vào vòng tay mình.
Mùi hương của cô ấy, một mùi hương dịu ngọt, khiến tôi không thể dứt ra. Đó là mùi mà tôi đã quen thuộc, mùi của Morri. Trong từng làn hương ấy, tôi tìm thấy sự an ủi, sự ấm áp mà tôi đã thiếu bao lâu nay. Lòng tôi như bừng lên khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy, cảm giác ấy như thể tôi đã tìm lại được thứ gì đó đã mất.
“Em… em có biết là anh đã đợi em rất lâu không?” Tôi thì thầm, giọng khẽ run lên.
Cô ấy không trả lời ngay. Morri nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên mặt tôi, vuốt ve như thể an ủi tôi. “Anh đợi em lâu rồi phải không? Em xin lỗi. Em… em đã bị kẹt lại. Nhưng giờ thì em về rồi.” Cô ấy nói, giọng cô ấy mệt mỏi, nhưng tôi lại cảm nhận được sự chân thành trong từng lời.
Nhưng sự im lặng sau đó vẫn kéo dài. Tôi không biết mình còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa, nhưng lúc này, ít nhất tôi có thể cảm nhận được cô ấy ở đây. Tôi muốn ôm chặt lấy cô ấy, hôn cô ấy thật sâu để giải tỏa nỗi nhớ bấy lâu. Nhưng không, tôi chỉ biết đứng đó, ôm cô ấy vào lòng, chỉ để cảm nhận hơi thở của cô ấy, để biết rằng cô ấy vẫn còn ở đây, dù bao ngày tháng chúng tôi đã xa cách.
Cô ấy kéo tôi vào trong cô ấy và tôi cảm thấy toàn bộ chiều dài của mình đang vuốt ve cô ấy một cách sâu sắc. Cô ấy thở hổn hển và tôi cúi xuống hôn cô ấy say đắm để cho cô ấy biết mọi chuyện vẫn ổn. Tôi từ từ lùi lại, rồi lại lùi lại, rồi tăng tốc độ từng chút một. Cô ấy rên rỉ khe khẽ và ôm tôi thật chặt. “Ồ vâng,” cô kêu lên, “tôi nhớ bạn rất nhiều.” “Anh cũng nhớ em, càng lúc càng nhanh hơn,” tôi nói. “Ôi Chúa ơi, anh ở gần quá.” Cô ấy rên rỉ, quấn chân quanh người tôi và dùng đầu gối ôm lấy xương sườn của tôi. Tôi trả lời: “Chết tiệt, tôi cũng sắp thân rồi.” Lúc đó tôi thật khó tin đến nỗi tôi không muốn ở bên cô ấy nữa và hy vọng cô ấy sẽ là cô gái cuối cùng tôi ngủ cùng. Tốc độ của tôi bây giờ nhanh hơn, phản ứng của cô ấy làm tăng tốc độ điên cuồng của tôi. Cô ấy ôm lấy đầu tôi và quấn chân quanh người tôi. Chúng tôi hôn nhau, nắm chặt lấy con cặc của tôi khi cô ấy lên đỉnh và cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi sự căng thẳng và mãnh liệt của khoảnh khắc đó.
“Em về rồi, Phiasa.” Morri thì thầm. Và tôi, không cần nói gì, chỉ biết giữ cô ấy thật chặt, để trong những khoảnh khắc này, chúng tôi không còn xa cách nữa.