Tôi tên là NichKy, 33 tuổi, và hiện tại tôi là một kỹ sư xây dựng. Công việc của tôi đòi hỏi phải di chuyển nhiều, đi qua những công trường xây dựng khắp nơi, với thời gian làm việc kéo dài và những dự án không ngừng nghỉ. Còn vợ tôi, ManDa, là một kế toán văn phòng, cô ấy 28 tuổi, làm việc tại một công ty tài chính lớn. Cuộc sống của chúng tôi, cho đến một thời gian trước, dường như chỉ tồn tại trong những vạch kẻ thời gian của công việc và những nhiệm vụ hàng ngày.
Chúng tôi gặp nhau trong một tình huống khá tình cờ. Dự án mà tôi tham gia yêu cầu phải hợp tác với bộ phận tài chính để tính toán, dự toán chi phí công trình. Lần đầu tiên tôi gặp ManDa là trong một cuộc họp công ty. Cô ấy ngồi ở bàn đối diện, chăm chú lắng nghe những con số và phân tích báo cáo, ánh mắt của cô ấy sáng lên mỗi khi nói về công việc. Không giống như tôi – người thích làm việc ngoài trời, ManDa lại có sự điềm tĩnh và thông minh của một người làm việc trong môi trường văn phòng. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng cô ấy là một đồng nghiệp chuyên nghiệp, và tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về cô ấy ngoài công việc. Nhưng rồi, càng làm việc với nhau, tôi dần nhận ra rằng có một điều gì đó đặc biệt ở cô gái này.
Những ngày đầu chúng tôi làm việc cùng nhau, tôi là người bận rộn nhất với những khối công việc thực tế, còn ManDa lại đảm nhận phần tính toán, báo cáo tài chính. Nhưng mỗi lần gặp nhau ở các cuộc họp hay trao đổi công việc, tôi lại cảm thấy một sự kết nối lạ kỳ. Cái cách cô ấy nhìn tôi khi giải thích các con số, cái cách cô ấy nhíu mày khi đang tính toán hay chỉnh sửa bản báo cáo khiến tôi phải chú ý. Tôi không thể phủ nhận rằng trong lòng mình đã dần có sự rung động.
Cũng chẳng rõ lúc nào, mỗi buổi sáng, tôi lại mong mỏi được nhìn thấy ManDa. Công việc với tôi không còn chỉ là công việc nữa, mà nó giống như một cơ hội để được gặp cô ấy. Những buổi họp không còn khô khan, mà là những dịp tôi chờ đợi từng giây phút đối diện với ManDa, nhìn ánh mắt cô ấy, nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Với ManDa, chắc cô ấy cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của tôi. Tuy không nói ra, nhưng những lần trao đổi công việc giữa chúng tôi dần trở nên thoải mái hơn, gần gũi hơn. Tôi nhớ có lần, sau một cuộc họp căng thẳng, khi chúng tôi cùng ngồi xuống để giải quyết những vấn đề tài chính, tôi vô tình chạm tay vào tay cô ấy khi đưa bản báo cáo. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, một cảm giác mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Nhưng chúng tôi vẫn im lặng, chỉ trao đổi công việc như bình thường, mặc dù trong lòng tôi biết rõ rằng có một điều gì đó mới mẻ và sâu sắc đang hình thành giữa chúng tôi.
Ngày qua ngày, tình cảm của chúng tôi dần dần lớn lên, từ những lần trao đổi công việc đơn thuần đến những cuộc trò chuyện ngoài giờ làm. Mỗi khi kết thúc công việc, chúng tôi lại cùng nhau đi uống cà phê hoặc đi dạo, trò chuyện về đủ thứ chuyện trong cuộc sống. Thật kỳ lạ, những buổi tối bên nhau, khi không còn công việc nữa, lại trở thành thời gian quý giá để chúng tôi hiểu nhau hơn.
Tôi không dám nói ra ngay, nhưng tôi biết mình đã yêu ManDa. Cô ấy có một sự dịu dàng và thông minh mà tôi luôn ngưỡng mộ. Mỗi lần cô ấy cười, trái tim tôi lại đập rộn ràng, và tôi cảm nhận được một cảm xúc mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Cuối cùng, vào một buổi tối khi chúng tôi ngồi trong quán cà phê, ánh đèn mờ và không gian xung quanh yên tĩnh, tôi đã không thể kiềm chế được nữa. Tôi nhìn vào mắt ManDa và nói: “Em có biết, mỗi khi làm việc với em, anh luôn cảm thấy một điều gì đó đặc biệt không? Anh không chỉ thấy một đồng nghiệp tuyệt vời, mà còn thấy một người mà anh muốn ở bên cạnh.” ManDa nhìn tôi, đôi mắt cô ấy bỗng nhiên trở nên lung linh, cô ấy không trả lời ngay, nhưng nụ cười trên môi đã đủ để tôi hiểu.
Cả hai chúng tôi không nói gì thêm, nhưng từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi đã bước sang một giai đoạn mới. Chúng tôi không chỉ là những người đồng nghiệp, mà là những người bạn đồng hành trong cuộc sống, cùng chia sẻ những khó khăn, niềm vui và ước mơ. Dù công việc bận rộn đến đâu, chúng tôi vẫn luôn dành thời gian cho nhau, và mỗi buổi tối sau khi tan làm, tôi lại mong mỏi được trở về với ManDa, được ôm cô ấy thật chặt, hôn cô ấy thật sâu để giải tỏa tất cả những nỗi nhớ dồn nén sau một ngày dài xa cách.
Mùi hương cơ thể của ManDa, ngọt ngào và nhẹ nhàng, luôn khiến tôi cảm thấy bình yên mỗi khi cô ấy ở gần. Đó là mùi hương mà tôi đã yêu ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, và mỗi lần bên nhau, tôi lại càng yêu thêm cái cảm giác ấy. Dù chúng tôi đã trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng tôi biết rằng tình yêu này là điều quý giá nhất trong cuộc đời tôi.
Mặt tôi nhấn chìm con cặc của anh ấy và tôi đã có thể nếm được tinh trùng của anh ấy. Lần này tôi không định gánh gánh nặng của anh ấy vào miệng như trước nữa. Anh ấy suýt phun ra một cục nước một cách nguy hiểm khi tôi đẩy anh ấy trở lại giường và ngồi lên cặc anh ấy. Khi tôi nhét anh ta vào sâu bên trong, âm hộ của tôi đã co giật vì cực khoái.
Giờ đây, khi chúng tôi đã kết hôn, mọi thứ vẫn không hề dễ dàng, nhưng mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt ManDa, tôi biết rằng tất cả những gian nan trước đây đều xứng đáng. Tình yêu của chúng tôi, bắt đầu từ công việc, từ những ngày tháng khó khăn, giờ đã trở thành động lực để chúng tôi vượt qua tất cả. Và tôi biết, dù cuộc sống có thử thách đến đâu, chỉ cần có ManDa bên cạnh, tôi sẽ luôn vững vàng tiến về phía trước.