Tôi tên Robason, năm nay 32 tuổi, sống trong một thành phố nhỏ đầy những kỷ niệm của tuổi trẻ. Tôi lớn lên ở đây, nơi mà mọi thứ đều quen thuộc, nhưng cũng là nơi tôi gặp cô ấy, Missly, người con gái khiến trái tim tôi một lần nữa rung động sau bao năm tháng. Cô ấy là người con gái xinh đẹp, dịu dàng, và là người bạn đồng hành trong suốt quãng đời thanh xuân của tôi. Nhưng như mọi câu chuyện tình yêu đẹp khác, chúng tôi phải chia xa, để rồi lại có cơ hội gặp lại nhau, sau sáu năm dài đằng đẵng.
Ngày đó, khi Missly và tôi mới chỉ là những đứa trẻ, chúng tôi sống trong những con phố êm đềm của làng quê, nơi mà mọi buổi chiều tà đều có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu xuống những mái nhà nhỏ. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, chia sẻ những giấc mơ, những hy vọng, và đôi khi, cả những giọt nước mắt khi gặp khó khăn. Mối quan hệ giữa chúng tôi trong sáng và ngây thơ, nhưng cũng đầy đam mê và khao khát. Không ai nghĩ rằng tình yêu tuổi trẻ ấy sẽ phải trải qua thử thách lớn đến thế.
Lúc tôi 26 tuổi, tôi nhận được một cơ hội đi du học ở nước ngoài để theo đuổi sự nghiệp. Missly, lúc đó mới 23, cũng có một cơ hội làm việc ở một công ty lớn tại một quốc gia khác. Dù cả hai đều biết rằng khoảng cách địa lý sẽ khiến tình yêu của chúng tôi khó khăn hơn, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi. Hai đứa mỗi người một nơi, nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, qua những cuộc gọi video, qua những lá thư tay mà tôi luôn trân trọng cất giữ.
Những ngày đầu tiên của cuộc sống xa nhà đầy thử thách. Đôi khi tôi cảm thấy cô đơn đến mức tưởng như không thể tiếp tục nổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến Missly, tôi lại có động lực. Những cuộc trò chuyện đêm khuya trở thành niềm an ủi lớn nhất trong những ngày dài nơi đất khách. Tôi nhớ cô ấy đến mức có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể cô ấy trong từng làn gió. Mùi hương ấy dịu ngọt, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi lại cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể cô ấy, sự mềm mại của những ngón tay chạm vào da thịt tôi.
Thời gian trôi qua, dù chúng tôi không thể gặp nhau, nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn bền chặt. Cả hai đều tập trung vào công việc, đôi khi là những giờ làm việc mệt mỏi, đôi khi là những kỳ thi hay những bài học căng thẳng. Nhưng dù ở đâu, làm gì, tôi vẫn luôn có một hình bóng trong trái tim mình – Missly.
Sáu năm, thời gian dài đến mức tưởng như đã quên mất cái hương vị của sự gặp gỡ. Nhưng rồi cuối cùng, tôi và Missly cũng có cơ hội trở về với nhau. Cô ấy quyết định trở về quê hương sau những năm tháng làm việc ở nước ngoài, còn tôi cũng hoàn thành xong công việc học hành của mình. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, nơi mà chúng tôi thường xuyên đến vào những ngày tháng còn là sinh viên. Đó là một buổi chiều, khi mặt trời đang dần khuất bóng sau những tòa nhà cao lớn, và chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo của những chiếc đèn đường.
Tôi vẫn nhớ cảm giác khi nhìn thấy Missly lần đầu tiên sau bao nhiêu năm. Cô ấy vẫn vậy, xinh đẹp, duyên dáng, chỉ có điều là có chút gì đó trưởng thành hơn, tự tin hơn. Nhưng cái điều khiến tôi xúc động nhất là mùi hương cơ thể cô ấy. Mùi hương ấy, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, vẫn không thay đổi. Nó vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng, và khiến tôi như lạc vào một không gian khác, nơi chỉ có cô ấy và tôi.
Khi Missly bước vào quán, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Lúc đó, mọi thứ xung quanh như mờ đi. Tôi bước lại gần, không kìm được bước chân, và chỉ muốn lao vào ôm chầm lấy cô ấy, để hôn cô ấy thật sâu, để giải tỏa bao nhiêu năm tháng xa cách. Nỗi nhớ, sự khao khát, tất cả như vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
“Missly…” Tôi thì thầm, giọng tôi nghẹn lại vì xúc động.
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời, rồi mỉm cười. “Em nhớ anh quá, Robason.”
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc, chỉ có tiếng thở gấp gáp, và rồi tôi không thể kiềm chế thêm nữa. Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng, hôn lên mái tóc cô ấy, hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Bao nhiêu năm tháng xa cách, tất cả đều như tan biến. Chúng tôi chỉ có nhau trong khoảnh khắc ấy, không còn khoảng cách, không còn nỗi đau chia ly, chỉ còn tình yêu, thứ mà suốt sáu năm qua chúng tôi vẫn giữ vẹn nguyên trong trái tim.
Anh ta cởi thắt lưng, kéo quần xuống và đá chúng ra. Tôi cởi áo anh ấy và xoa bóp cơ bụng của anh ấy. Tôi liếm môi rên rỉ đòi anh và anh đặt con cặc to lớn của mình vào khe hở của tôi, xoa bóp lên xuống, trêu chọc tôi. Tôi yêu nó. “Em yêu, chết tiệt. Anh không thể chịu đựng được nữa,” tôi rên rỉ. Anh ấy nhìn vào mắt tôi khi nhét con cặc của mình vào âm hộ của tôi. Âm hộ chật hẹp của tôi mở rộng cho anh ấy và tôi thở hổn hển. Nó cảm thấy rất tốt. Tôi đặt hai tay ra sau, lòng bàn tay đặt lên quầy, sẵn sàng đón nhận những cú bơm mạnh mẽ của anh. Lúc đầu anh bước đi chậm rãi và thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy bắt đầu di chuyển ra vào lỗ của tôi, khiến tôi rên rỉ ầm ĩ theo từng cú vuốt ve. “Mmm, em yêu, chết tiệt. Ồ, vâng, em yêu.” Anh bắt đầu ra vào âm hộ tôi nhanh hơn.
Chúng tôi đã mất nhiều thời gian để gặp lại nhau, nhưng tình yêu ấy, sau tất cả những thử thách, vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô ấy vẫn là Missly mà tôi yêu thương, và tôi vẫn là Robason mà cô ấy luôn nhớ. Những năm tháng xa cách đã qua, giờ đây chúng tôi sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình, không còn là khoảng cách, chỉ còn là chúng tôi và những kỷ niệm ngọt ngào của một tình yêu vĩnh cửu.