Tôi tên Vũ, 30 tuổi, và vợ tôi là Lan, 28 tuổi. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ đã gắn bó chúng tôi lại với nhau. Gia đình hai bên đều ủng hộ, và chúng tôi đã tổ chức một đám cưới đẹp như mơ. Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Chén cơm manh áo khiến tôi phải đi làm xa, để lại Lan ở nhà chăm sóc gia đình nhỏ của chúng tôi.
Mỗi đêm, khi ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ, tôi thường ngồi một mình, lòng đầy trăn trở. Tôi nhớ Lan, nhớ cái cách cô ấy nhoẻn miệng cười, nhớ mùi hương dịu ngọt từ cơ thể cô ấy. Mỗi khi gọi video về nhà, thấy Lan ngồi đó với ánh mắt đầy yêu thương, nước mắt tôi lại rưng rưng. Tôi chỉ biết nhìn cô ấy qua màn hình, cảm giác như có một khoảng cách không thể nào thu hẹp lại.
Trong thời gian tôi đi làm xa, Lan ở nhà một mình với ba mẹ chồng, gánh vác mọi công việc gia đình. Tôi biết rằng việc chăm sóc cho gia đình không hề dễ dàng, nhưng cô ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đêm đêm, tôi thường nhắn tin cho cô ấy, hỏi han tình hình, nhưng thực sự trong lòng tôi luôn lo lắng và nhớ nhung.
“Vũ, em vẫn ổn. Chỉ cần anh về, mọi thứ sẽ ổn thôi,” Lan thường nói như vậy với tôi. Giọng cô ấy ấm áp, nhưng trong ánh mắt, tôi thấy rõ sự cô đơn. Những lúc đó, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh, ôm chầm lấy cô ấy, hôn cô ấy thật sâu để xoa dịu nỗi nhớ.
Mỗi lần về nhà, tôi luôn mang theo những món quà nhỏ, những điều mà tôi biết Lan thích. Nhưng những món quà vật chất không thể nào bù đắp được cho thời gian chúng tôi xa cách. Trong những buổi tối dài, khi màn đêm buông xuống, cảm giác nhớ nhung càng trở nên dữ dội. Tôi tự hỏi có bao giờ mình sẽ có đủ sức mạnh để đứng cạnh cô ấy, để không phải xa nhau nữa.
Một đêm nọ, khi gọi video về nhà, tôi thấy Lan đang ngồi trên giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt cô. “Em nhớ anh quá,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Tôi chỉ biết nhìn cô, và lòng tôi thắt lại. “Anh cũng nhớ em nhiều lắm, Lan ơi. Anh ước gì có thể ở bên em ngay lúc này,” tôi trả lời, nước mắt rơi xuống. Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau qua màn hình, nhưng khoảng cách ấy như một bức tường vô hình giữa hai trái tim.
Khi tôi trở về sau một thời gian dài, ánh đèn trong phòng ngủ dường như sáng hơn bao giờ hết. Tôi ôm chầm lấy Lan, hít hà mùi hương quen thuộc từ cơ thể cô. “Em có khỏe không?” Tôi hỏi, lòng tràn ngập hạnh phúc. “Em khỏe, nhưng nhớ anh lắm,” Lan đáp, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
Những ngày đầu về nhà, tôi dành hết thời gian cho cô ấy. Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau dọn dẹp và thậm chí chỉ ngồi bên nhau trong yên lặng cũng đã đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Lan thường cười nói, “Vũ, có anh ở đây, em thấy cuộc sống thật đẹp.”
Tôi hiểu rằng cuộc sống không thể lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chỉ cần có Lan bên cạnh, tôi cảm thấy mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những ước mơ, những dự định cho tương lai. Tôi muốn xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, nơi chúng tôi không chỉ sống vì nhau mà còn vì những điều tốt đẹp hơn.
Thời gian trôi qua, tình yêu của chúng tôi càng trở nên sâu đậm. Tôi biết rằng tình yêu này không chỉ dựa vào những phút giây ngọt ngào, mà còn dựa vào sự hy sinh và nỗ lực của cả hai. Tôi muốn trở thành người chồng tốt, người bạn đời mà Lan xứng đáng có được. Những ngày tháng xa cách đã dạy tôi giá trị của tình yêu, và tôi sẽ không bao giờ để mất Lan một lần nữa.
Tôi bú vào đầu của Vợ. Mọi người cũng thích điều này.” Với cái bịt miệng sâu trong cổ họng, bạn bắt đầu bú của tôi. gà và đâm nó vào miệng của vợ, tôi không thể chịu đựng được lâu hơn nữa khi tôi nhét nó vào miệng và để vợ đụ vào miệng tôi. và tôi sẽ chảy xuống cổ họng của vợ. “Tôi nếm thử mọi thứ và thích thú khi vợ đến. Tôi luôn thích cho nó vào miệng và mút nó.” Trong suốt thời gian cuộc trò chuyện này diễn ra, tôi co giật và Navidad đã cù cô ấy. Cả hai chúng tôi đều muốn đến và cuối cùng đã thành công. “Con đang đập một quả bánh ngọt xuống sàn.” “Con đi đây, bố lớn của con.” Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Nó không quan trọng. Nhưng hãy xây dựng các mối quan hệ. Ít nhất một lần một tuần. Chúng ta sẽ gặp nhau trong một phòng chat và sau đó quyết định trò chuyện với nhau. Sau một, hai tuần chúng tôi trở thành “bạn bè”. Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện với đời sống tình dục làm chủ đề chính.
Dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, tôi sẽ luôn nắm chặt tay Lan, cùng nhau bước tiếp trên con đường mà chúng tôi đã chọn. Tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi là động lực để vượt qua mọi khó khăn, và tôi tin rằng, bên cạnh nhau, chúng tôi sẽ viết nên câu chuyện hạnh phúc của riêng mình.