Trong ánh đèn sáng rực của công ty, tôi, Lâm, đứng giữa một không gian quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Hôm nay, công ty tổ chức một buổi họp mặt, và giữa những con người nhộn nhịp, tôi bất chợt nhìn thấy Hà – cô bạn gái năm xưa, người mà tôi đã từng rất yêu. Thời gian trôi qua, chúng tôi đều bận rộn với công việc, và khoảng cách đã khiến chúng tôi lạc mất nhau. Nhưng giờ đây, ánh mắt của cô ấy như kéo tôi về những kỷ niệm đẹp đẽ, những khoảnh khắc tôi đã từng trân quý.
Hà, với nụ cười tỏa sáng, nhưng ánh mắt cô ấy lại mang một chút ngại ngùng. Cô ấy không còn là cô gái trẻ trung, hồn nhiên như hồi trước, mà giờ đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, tự tin hơn. Tôi cảm nhận được mùi hương dịu ngọt từ cơ thể cô ấy – một mùi hương mà tôi đã nhớ từ rất lâu, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Nó như gợi nhớ về những ngày tháng tươi đẹp đã qua, khi chúng tôi cùng nhau đi dạo trong công viên hay trò chuyện về những giấc mơ và hoài bão của tuổi trẻ.
Những ký ức đó sống lại trong tôi, và một phần trong tôi muốn lao tới ôm chầm lấy cô ấy, hôn thật sâu để xua tan đi nỗi nhớ bao ngày xa cách. Nhưng tôi không làm vậy. Cả hai chúng tôi đều đứng im, ngượng ngùng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Thời gian như ngừng lại khi chúng tôi nhìn nhau, và tôi cảm nhận được sự rung động trong lòng mình.
Cuối cùng, tôi quyết định bước tới, mạnh dạn phá vỡ khoảng cách. “Hà,” tôi gọi tên cô ấy, giọng tôi hơi lạc đi một chút. Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt sáng lên trong giây lát. “Lâu rồi không gặp,” tôi tiếp lời, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng tôi đang dồn dập.
“Vâng, lâu quá rồi,” cô đáp, và tôi thấy khóe môi cô nhoẻn cười. Nụ cười ấy như ánh sáng xuyên qua màn đêm, khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn.
Chúng tôi trò chuyện, từ những câu hỏi đơn giản về công việc đến những kỷ niệm xưa. Dù đã có thời gian dài không gặp nhau, mọi thứ dường như vẫn trở lại như xưa. Chúng tôi cười, chia sẻ những câu chuyện, và dần dần xóa đi những khoảng cách mà thời gian đã tạo ra.
“Tôi nhớ ngày xưa, chúng ta thường đi uống cà phê vào mỗi chiều chủ nhật,” tôi nói, kỷ niệm ùa về như dòng nước. “Còn em thì luôn gọi cappuccino, đúng không?”
“Đúng rồi! Nhưng bây giờ em thích espresso hơn,” Hà cười, và trong nụ cười ấy, tôi thấy có sự tự tin, mạnh mẽ hơn nhiều so với cô gái ngày nào. Tôi không khỏi cảm thấy một chút ngưỡng mộ.
Cuộc nói chuyện cứ thế trôi qua, và giữa những câu chuyện, tôi cảm thấy lòng mình dâng trào. Sau bao ngày xa cách, gặp lại Hà như một giấc mơ đẹp. Cảm giác như chưa bao giờ có khoảng thời gian chúng tôi không bên nhau. Tôi nhớ cô ấy rất nhiều, và giờ đây, khi đứng trước mặt nhau, mọi thứ trở nên quá rõ ràng.
“Khi gặp lại em, anh nhận ra rằng anh vẫn còn yêu em,” tôi thổ lộ, không còn gì cản trở. Lời nói thốt ra như một sự giải thoát cho trái tim tôi đã kìm nén quá lâu.
Hà ngạc nhiên, đôi mắt cô ấy mở lớn. “Lâm… Em cũng vậy,” cô đáp, giọng có chút run rẩy. “Em cũng chưa bao giờ quên anh.”
Chúng tôi đứng im lặng một lúc, rồi như không thể kiềm chế được nữa, tôi tiến lại gần hơn. Tôi ôm chầm lấy cô ấy, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cô, và hôn thật sâu, như muốn bù đắp cho những tháng ngày xa cách. Mùi hương năm xưa hòa quyện trong không khí, mang lại cho tôi cảm giác bình yên đến lạ.
Qua khe hở nhỏ giữa cặp đùi gầy của cô ấy, tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh đang nhìn lại từ khuôn mặt đáng yêu, không tì vết của cô ấy. Sau đó tôi giải quyết những gì tôi đã mua. Nó nháy mắt với tôi nên tôi tương tác. Lúc đầu, tôi chạm nhẹ vào phần xương thịt nhỏ bao quanh cái lỗ sẫm màu hơn của cô ấy. Điều tôi mong muốn là vẻ đẹp tinh tế, gần như đối xứng của chúng và lối vào mà chúng bao quanh. Sau đó mông của chủ nhân bắt đầu ngọ nguậy. Giống như một con chó háo hức, nó đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tôi nhìn người bạn mạnh mẽ của mình và mong nó sẽ biến mất vào trong cái lỗ chật hẹp nhất của cô ấy. Nó gần như quá sức chịu đựng. Tôi từ từ di chuyển đôi môi của mình dọc theo má trong của cô ấy cho đến khi chúng chạm đến lối vào bị thắt nút. Sau đó lưỡi của tôi bắt đầu tháo nó ra một cách dễ dàng. Cô ấy thực sự rất ngon. Một vài tiếng kêu cót két thoát ra từ bên dưới đã xác nhận đường đi chính xác, vì vậy tôi tiếp tục chơi đùa và khám phá cặp mông thơm ngon của cô ấy.
Giây phút ấy, mọi nỗi lo toan, mọi khoảng cách dường như tan biến. Chúng tôi bắt đầu lại cuộc sống mới, đầy ắp những niềm vui và hạnh phúc. Từ giờ trở đi, tôi không còn phải nhớ về Hà với nỗi buồn nữa, mà là những giấc mơ về một tương lai tươi sáng, cùng nhau.